Nhà cung cấp nào không chịu “lót tay” thì bị gạt ra khỏi danh sách. Sếp chỉ qtam đến chỗ nào chịu chi.
Hàng nhập từ Trung Quốc, thay cái tem là thành hàng việt. Nhân viên tụ tui biết,mà không dám nói.chỉ mong khách hàng không biết. Hàng tàu mà bán giá xịn,quảng cáo hoành tráng lắm, nhưng PR to bự thui. Có hai nhà máy là chỉ để làm màu, sa thải công nhân nhiều là do nhập hàng tàu ngày càng nhiều. Made in Vietnam là vậy á! Lừa dối.
Sếp ham lắm, việc gì cũng đòi ôm, nhưng việc gì cũng giao tụi tui. Ná thở. Họp hành bày đặt lên kế hoạch, tới lúc nước sôi lửa bỏng thì nói: chị tin mấy đứa tự làm được. Nhưng tới lúc trục trặc gì thì: chị không chỉ mấy đứa làm như này. Hảo!
Sếp mà không đứng sau thao thúng và cho phép thì làm gì đấu đá nhiều đến vậy. Càng làm càng sợ. Tri nhân tri diện bất tri tâm. Tri thức sức mạnh không bằng tri kỷ tình ái. Cứ đâm cứ chọt mới lương cao.
Làm ở đây kaf không có phe phái thì coi như không có cửa lương cao. Kiểu zombie bình thường thui. Trước mặt có thể cười nói vui vẻ thân thiện cho cố,nhueng sau lưng đâm một dao không chớp mắt. Làm là phải biết truớc và sau, không là die lúc nào không biết. HR ở đây là cha là má là cố tổ tông, đụng là ăn c*t nha hông.
Ngồi phỏng vấn mà mắt cứ dán chặt vào cái điện thoại. Chẳng quan tâm ứng viên nói gì. Hỏi đại khái rồi ậm ự có lệ. Không cần người, mời phỏng vấn chi cho nất công vậy mấy má? Tốn thời gian của nhau, chạy KPI phỏng vấn tháng hay gì? Khốn lạn.
Anh em làm mười mấy năm, cống hiến hết mình, mà tới lúc khó khăn, họ là người bị loại bỏ đầu tiên. Không một câu tri ân, không chút ưu ái. Trung thành có ý nghĩa gì ở Thiên Long?
Cứ người quen của sếp là được nâng đỡ, còn người thường thì luôn thì soi mói bởi lũ HR và line manager. Rất thiên vị. Cuộc họp nào cũng chỉ là hình thức, bị bác bỏ ý kiến. Cày ngày ngày đêm, bao cố gắng nhưng chả được công nhận. COCC như thánh như vua ngồi chễm chệ, tận trưa trời mới tới công ty. Mà miệng là thấy ng*. Ngậm thìa vàng, công tử bột, công chúa, quá sung sướng.
Ngồi trên thì bói hay lắm. Kế hoạch nào cũng bự, cũng rình rang. Nhưng thực tế chả chạy được con moẹ nào. Kế hoạch 10.000 tỷ của con CEO là một ví dụ. Vẫn dậm chân tại chỗ sau bao năm. Vẫn tình cảm triệt lý suông sau bấy năm. Giờ ai cũng lắc đầu ngán ngẫm, mất lòng tin.
Một mét vuông 10 người hết 4-5 người là con ông cháu cha, chưa kể cocc chưa đủ còn nhét thêm người yêu, bồ bịch của cocc vào, chưa là cái đinh gì chưa phải vợ chồng gì mà đã chảnh choẹ như ông hoàng bà chúa, đi mà mặt song song với trời không, không cần theo quy định quy tắc gì, thích làm giờ nào thì đi. Nhân viên cũ không dám hó hé sợ về mách lẻo, nịnh nọt, có cống hiến cho công việc nhưng rồi vẫn bị đá bay cho ny của cocc lên chức thay, trần đời chưa gặp cái công ty gì mà như cái phim cung đấu như vậy.