Ngày xưa lúc thơ bé e thường hay mơ lắm. Và khi theo mẹ đi hội thảo lại thấy cty du học thật lung linh, mẹ bảo e cố gắng học để sau vào cty. Và e lun phấn đấu ra trường đạt thủ khoa, cầm trong tay tấm bằng giỏi với bao chứng chỉ thật oai. Và em hy dọng có công việc như ý, ở cty lun dzui như ở nhà, thoải mái cống hiến hết khả năng, được nhận lương ôi cao thật cao. Rồi e nộp hồ sơ và e đi phỏng vấn, dường như ở đâu cũng kinh nghiệm, dù rằng e mới chỉ ra trường, làm e sao lun thấy thật bùn. Đỗ vào cty cũng thế thôi, đi làm chỉ tiêu không ngớt. E vẫn lun mơ, e vẫn lun không quên nỗ lực. Nhưng nào e có biết đâu, cty giờ nhiều bà con họ hàng của sếp, những vị trí ngon đâu có dành phần e. Thời gian cứ trôi mãi, e ko còn mơ nữa, để phấn đấu với thực tại, để cống hiến cho cty và chờ ngày mai sáng hơn ( Rapper: à nó cũng sẽ mãi mãi ko sáng ồ de) Và e lun cố gắng, ko còn ngây ngô nữa, dường như công việc ko bao giờ nhàn hạ, phải lun suy nghĩ cách để bảo vệ bản thân khỏi người nhà của sếp.